Thiên Tôn Chi Thiên Kiếp

Chương 16: Thổ Địa U Minh Sơn Mạch


[* tạm quy ước chung 1 thước = 1 mét nha].

Trần Vũ đi tới mảnh đất hoang thì đột nhiên ngừng lại, hai tay bối sau lưng, mắt ung dung nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt lên tiếng:

- Thế nào? Còn không chịu ra?

Âm thanh vừa hạ xuống, trên cành cây phía sau lưng hắn, đột nhiên nhảy ra ba đạo nhân ảnh, ba đạo nhân ảnh với tốc độ cực nhanh liền xuất hiện trước mặt Trần Vũ, đứng cách hắn chừng mười thước.

Tất cả bọn chúng đều mặc hắc bào, sau lưng có mũ chụp che đậy toàn bộ khuôn mặt, sát khí trên người tỏa ra không ít, chứng tỏ đã trải qua giết chóc vô số mới tạo lên được.

Trần Vũ quét mắt nhìn sơ liền thấy những tên này mạnh nhất cũng chỉ là Vương Giả Cảnh cửu trọng thiên, bọn chúng tỏa ra hắc khí nhằm che đậy sự dò xét từ người khác, nhưng trước mặt hắn không khác gì một đứa trẻ đang chơi trò trốn tìm.

Tên hắc y nhân đứng bên trái khàn khàn lên tiếng:

- Ngươi ngược lại cũng không quá ngu ngốc! Như vậy liền đoán được chúng ta theo dõi ngươi!

- Đoán được?

Trần Vũ lắc đầu cười nhạt, có chút nghiềm ngẫm nhìn đối phương.

Bọn chúng thấy thần sắc của Trần Vũ không chút sợ hãi, liền nhướng mày, lạnh lùng nói:

- Để xem ngươi còn cười được bao lâu! Bất quá, trước khi chết, ta cho ngươi biết nguyên nhân vì sao mình chết, để ngươi chết cũng không biến thành quỷ hồ đồ.

Một tên hắc y nhân khác cười nhạt, nói:

- Con ếch chết vì cái miệng, mà ngươi cũng đồng dạng như vậy! Dám ở trong Nam Phong Thành khiêu khích tên thành chủ kia, để hắn tiêu diệt một ít tay chân của Ám Thần Điện bọn ta, ta biết ngươi có thể đánh thắng tên Trương Minh Đào kia, nhưng lần này xem ra ngươi không còn may như vậy.

Đối với con mồi như tên tiểu tử này, bọn chúng đã gặp rất nhiều, đa số toàn chết do thích lo chuyện bao đồng, nên bọn chúng cũng chẳng còn lạ gì.

Nếu thẳng tay giết con mồi thì quá đơn giản đi, trước hết cho hắn biết nguyên nhân rồi từ từ hành hạ con mồi cho bọn chúng quỳ dưới chân mình cầu xin, cảm giác đó nghĩ đến thôi cũng đã khiến bọn chúng kích thích trong người, huyết khí phun trào.

Khi tên kia vừa nói nguyên nhân xong, lập tức tên hắc y nhân còn lại nhìn chằm chằm Trần Vũ như người đã chết, ánh mắt toát lên sát khí nồng đậm, khàn khàn lên tiếng:

- Hiện tại ngươi có thể chết được rồi!

Vừa dứt lời, ba tên hắc y nhân liền ra tay.

- Thiên đường có lối các ngươi không đi, địa ngục vô môn lại thích vào!

Trần Vũ lắc đầu nhàn nhạt nói, trong mắt hắn hiện lên một tia thương hại cho đám phàm nhân vô tri này.

- Hắc Ảnh Thủ!

Ba tên đồng loạt lao lên, huyền khí màu đen bao phủ toàn bộ cánh tay hóa thành đại thủ, một ít lá cây rơi xuống, vô tình chạm phải hắc khí liền bị hóa thành tro bụi.

- Định!

Trần Vũ bước tới phía trước một bước, thuận tay điểm một cái, một đạo quang mang như tia chớp bắn ra.

Ngay tức khắc, ba tên hắc y nhân liền đình chỉ động tác, thân thể không cách nào động đậy, cứ như bị đóng băng tại nơi đó.

Bọn chúng cố gắn trợn mắt nhìn thiếu niên trước mặt mình, cho dù vận động huyền khí đến mức tối đa cũng không thể nhúc nhích được.

Khóe miệng bọn chúng cứng ngắc, hoàn toàn không nói được tiếng nào, đến bí thuật cũng không thể thi triển ra.

Giờ này bọn chúng đã nhận thức được mình đã chạm phải một thanh thiết bản vô cùng rắn chắc, cho tới giờ đây là lần đầu tiên bọn chúng chạm phải loại người như thế này.

Trần Vũ nhẹ nhàng đi lướt qua, khi đi qua bọn chúng chừng mười thước thì ngừng lại, hắn dơ ngón trỏ lên, bỗng nhiên một đợt cuồng phong hiện lên, lấy ngón trỏ hắn làm trung tâm liền tạo thành một cơn lốc xoáy to chừng hạt đậu.
- Bạo Phong!

Trần Vũ vun cánh tay, đạo cuồng phong kia liền bay lại ba tên hắc y nhân.

Bất ngờ cơn lốc xoáy biến lớn thành mười thước, bao phủ đám hắc y nhân vào bên trong.

Cương phong nổi lên sắc bén vô cùng, gốc cây xung quanh chịu không nổi sức mạnh của cương phong liền bị nó hút bật gốc bay vào bên trong lốc xoáy, bị cương phong chém tan tành thành nhiều mảnh nhỏ.

Ba tên kia liền không còn lại mảnh thịt nào!

Tuy có chút tàn nhẫn nhưng gieo nhân nào ắc gặp quả đó, dưới tay của đám người Ám Thần Điện này đã chết không biết bao nhiêu người, mà bọn chúng lại dùng thủ đoạn tàn ác để hành hạ nạn nhân cho đến chết, hôm nay gặp hắn xem như tận số.

Làm xong hắn tiếp tục bước về phía trước, không chút để ý tới những chuyện khác.

. . .

Đi trên đường vài canh giờ, Trần Vũ đột nhiên ngừng chân lại, chân trái giơ cao dẫm mạnh xuống mặt đất một cái, một đợt sóng âm màu trắng liền lan tràn khắp mặt đất trong U Minh sơn mạch.

Ở xa xa có vô số tiếng chim bay loạn vì bị kinh động, đột ngột một làn khói trắng từ dưới mặt đất từ từ trồi lên, chúng tụ hợp lại thành một nhân ảnh già nua, tay cầm cây gậy, râu trắng lước thước.

Người này chính là Thổ Địa của U Minh sơn mạch!

Lão nhân này vừa gặp Trần Vũ liền khơm người hành lễ, cung kính nói:

- Lão nhân Mã Tử Lai, thổ địa cai quản U Minh sơn mạch bái kiến thượng Tiên, không biết thượng tiên gọi ta ra đây là có chuyện gì?

Lão Thổ Địa sở dĩ cung kính như vậy là bởi vì cách thức triệu hồi này chỉ có người của Thiên Giới mới biết, cho nên lão chắc chắn người này đến từ Thiên Giới.

Trần Vũ gật đầu đáp lễ rồi hỏi:

- Trong sơn mạch này có Tử Hồn Hoa hay không?

Nghe nói tới Tử Hồn Hoa thì thổ địa Mã Tử Lai nhắm mắt lại một chút, hồi lâu liền mở mắt ra, cung kính đáp:

- Trong sơn mạch này không có Tử Hồn Hoa, không biết người muốn tìm loại linh dược này để làm gì? Không lẽ thần hồn người bị thương?

- Đúng vậy, thần hồn ta có chút không được tốt cho nên mới tìm Tử Hồn Hoa.

- Tử Hồn Hoa...

Thổ địa Mã Tử Lai lẩm bẩm một chút liền nói:

- Có lẽ thượng tiên nên đi về Sâm La sơn mạch, nơi đó hẳn là có Tử Hồn Hoa.

- Tốt, ta sẽ đích thân tới đó một chuyến. Không biết trong sơn mạch này có Thiết Thần Thụ không, ta đang muốn tìm chúng để luyện pháp bảo!

Biết được tin tức của Tử Hồn Hoa Trần Vũ liền có chút vui mừng, nhưng nghĩ lại hắn cũng nên làm một món pháp bảo cho tên đệ tử ký danh của mình, xem như món quá gặp mặt.

Thổ địa Mã Tử Lai nhìn Trần Vũ khẩn cầu:

- Thiết Thần Thụ thì trong U Minh sơn mạch này có một gốc nhưng nó cũng đã thành tinh, lát nữa lão nhân sẽ đích thân dẫn người đi tìm, nhưng lão nhân có thể mạo muội hỏi một câu không?

- Cứ nói!

- Lão nhân sống ở đây đã hơn ba vạn năm rồi nhưng tiến triển vẫn rất chậm, không biết chừng nào mới có khả năng bỏ xác phi thăng về Linh Giới, kính mong thượng tiên chỉ điểm!

Trần Vũ nghe xong thì cười nhẹ, lão thổ địa này tu luyện hơn ba vạn năm nhưng tu vi cũng chỉ mới là Trúc Cơ sơ kỳ, hắn liền hiểu nguyên nhân là vì không có người chỉ điểm, hơn nữa cũng không có đan dược diệu dụng, cộng thêm linh khí nơi này quá mức ít ỏi cho nên mới tiến cảnh chậm như vậy.

Đăng bởi: